Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

XUÂN SỚM


Giữa đông bất chợt một chùm hoa

Hương thơm dìu dịu cứ bay xa

Phải chăng cây bưởi thương người quá

Nên gọi mùa xuân cho riêng ta

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

VIẾT CHO ĐỒNG ĐỘI CŨ


                       Tặng anh Kh và những đồng đội cũ

Sẽ chẳng có gì giúp ta hiểu nhau hơn,
Nếu không có những ngày giữa Trường Sơn nắng lửa
Nếu không có những ngày hưởng mưa rừng xối xả
Mái tăng dầm sương núi suốt đêm  khuya.

         Chuyện ngày xưa, em sẽ kể anh nghe
          Cái khoảng đời được làm cô bộ đội
         Nghiêng vành mũ dấu niềm thương bối rối
         Khi giữa rừng nghe suối gọi tìm nhau.
                                                 

Nghiêng vành mũ giấu niềm thương bối rồi

Ai vô tình sẽ chẳng nhận thấy đâu
Tiếng tơ lòng trong tiếng chím khắc khoải
Âm điệu lạ lùng sao vẫn còn ngân mãi
Người lính lọc tìm trong đó những niềm vui.

          Chuyện lính mình toàn núi với rừng thôi
          Khi xa rừng nhớ rừng hơn nhớ phố
          Hương rừng cứ ùa vào giấc ngủ
          Dưới thung sâu, thương quá ánh trăng non.

Đồng đội chúng ta ai mất, ai còn

Điều ấy, chiến tranh làm sao biết được

Biển cả hợp bởi biết bao nguồn nước

Hưởng trái chín hồng, sao quên nhớ người xưa.



            Sống giữa quê nhà với bát ngát tuổi thơ
            Lại hiện về gương mặt bao đồng đội
            Em chợt nhớ những vần thơ viết vội
           Một thời bỏ quên ở chốn rừng xa.

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

CHẮP TAY LẠY NGƯỜI


Xin em đừng gọi chị bằng em,
Cho ánh mắt thêm ngại ngùng bối rối.
Cho làn môi ngập ngừng lời khó nói...
Cho trái tim lỗi nhịp đập vội vàng.

 Xin em đừng gọi chị bằng em,
Cho giấc mơ xanh màu xanh cổ tích,
Cho không còn nổi buồn nơi khoé mắt...
Nắng sẽ về xua tan những mây đen....

 Xin em đừng gọi chị bằng em,
Dẫu vẫn biết tình yêu không có tuổi,
Ai chẳng có những phút giây nông nổi...
Dù có yêu xin hãy giữ trong lòng.

Tình cảm nào cũng để lại nhớ mong,
Dù con tim có vô tình đến mấy,
Hãy mỉm cười sẽ thấy lòng ấm lại,
Tình em trao tôi giữ ở trong tim.

Chỉ xin em đừng gọi chị bằng em.

                                             Tinhtho

TAN TÁC


Người ấy bên tôi quá hững hờ,
Tôi bên người ấy - kiếp thờ ơ,
Hương nồng ngày cũ giờ nhạt nhẽo...
Thôi đã qua rồi một giấc mơ.


Còn có chăng em những đợi chờ...
Những lần trông ngóng sợ bơ vơ ?
Đâu làn hơi ấm chiều đưa đón...
Tan tác vì ai - một chữ ngờ.


Thầm hỏi yêu nhau đến bao giờ...
Chuyện mình có đẹp tựa như thơ ?
Em nhoẻn môi hồng cười e ấp...
Hình ảnh anh - em mãi tôn thờ.
                                              Tinhtho
Em hay nói : Anh làm thơ như Hàn Mạc Tử,
Chất thơ buồn và phảng phất đọng ánh trăng,
Anh muốn lắm,
Thì thầm với em để em hiểu ra rằng :
Không phải thế....
Em ơi - hoàn toàn không hẳn thế !
Anh sao sánh được cổ nhân,
Chẳng qua anh cũng yêu trăng như Người.
Em cứ để...
Tâm hồn em thảnh thơi trong một tối,
Ngắm nhìn trăng - em mới hiểu tại sao ?
Kỷ niệm xưa - thời thơ ấu thuở xa nào.....
Lũ lượt về với em trong đêm vắng,
 Và em sẽ biết yêu trăng,
Như anh và cả cổ nhân họ Hàn

                                                          Tinhtho


Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

KHÓC CHỊ

Thôi thế đà xong một kiếp người
Năm sáu mùa thu lá vàng rơi
Hôm nay chị về nơi chín suối
Bỏ mặc trần gian những khóc cười 

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

ẢO và THẬT


 

Hò hẹn bao lần rồi ta cũng gặp nhau

Niềm vui cứ vỡ òa nơi đáy mắt

Mạng là ảo nhưng tình người rất thật

Biết đến bao giờ mới gặp lại nhau


Dòng đời nào ai biết nông sâu

Nay thân mật - mai xin đừng lạnh nhạt

Cho đời thường luôn ấm nồng câu hát

Trang thơ này đẹp mãi giữa trang đời


Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

VIẾT CHO ANH

Giữa chúng mình có khoảng cách hay không?
Em vẫn hỏi những đêm tràn thương nhớ
Em vẫn ước phải chi mình được có
Một ngày thôi âm ấm sống bên người

Một ngày thôi tim sẽ bớt mồ côi
Lòng sẽ chẳng xa vời khao khát nữa
Vai anh rộng để em thèm bé nhỏ
Một ngày thôi yên ngủ giữa vòng tay

Một ngày thôi lơi lỏng áo quên cài
Quên tất cả tháng ngày chua xót cũ
Quên tất cả khi biết mình nhận đủ
Trọn lòng anh tha thiết, trọn tình yêu

Anh bước vội vàng, anh gởi lại bao nhiêu
Như chẳng có lại dường như nhiều quá
Giữ trọn vẹn tình yêu khốn khó
Em dặn lòng thương quá buổi chiều nay

Ôi buổi chiều nay em có một bàn tay
Chiếc hôn mỏng mơ hồ như thoảng gió
Em muốn gọi: Anh ơi đừng đi nữa
Chưa bao giờ em yếu đuối tựa chiều nay

Anh đi rồi đơn chiếc phủ vai gầy
Em nhớ lắm những lời anh chẳng nói
Em nhớ lắm bàn chân anh bối rối
Những ngón chân da diết cuộc đời em

Anh đừng đi - Em biết cách chi tìm
Em biết trốn vào đâu cho bớt nhớ ...

                                       
                             
 Những ngày của tháng Mười

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

THƠ - ĐỜI




Ai đem thơ buộc vào tôi
Tự bao giờ, với những lời thẳm sâu
Mỗi câu thơ một nhịp cầu
Nối tình người mãi bền lâu tình người
Đừng phôi phai nhé tình ơi!
Ngàn năm tình vẫn thắm tươi, đượm nồng
Gạn dòng nước đục khơi trong
Cây đời xanh ngát, người lòng nở hoa
Đưa mình gần lại với ta
Ân tình rộng mở bao la - ân tình.





Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Hoa súng




                           

                               Chẳng được làm cánh sen hồng

                               Xin làm bông súng giữa lòng sông xanh    
                       Nước gương phản chiếu long lanh
                          Sắc hoa tím ngắt để giành tình yêu

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

TRUNG THU NHỚ MẸ

Trăng sáng quá nhưng xa vời vợi
Gió heo may cuốn lá vàng rơi
Rộn ràng trống ếch nơi nơi
Con ngồi nhớ mẹ rối bời tâm can

Mẹ nơi ấy bình an không nhỉ?
Trung thu này hiếu hỉ đoàn viên
Nhà nhà đông đúc bình yên
Mình con đơn chiếc bên thềm, Mẹ ơi!

Bảy mùa thu mẹ nơi cực lạc
Trần thế này thân hạc mình con
Khi cần chia sẻ vui buồn
Mượn thơ trút hết nỗi niềm riêng tư

Con vẫn thấy mẹ như bên cạnh
Khích lệ con, dậy cháu thành người
Dẫu cho về với đất rồi
Mẹ luôn vẫn ở bên đời cùng con.

Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012

THƠ CHO ANH MÙA THU

Đã lâu rồi thơ không viết cho anh
Mùa thu xanh như xanh từ ánh mắt
Mây trắng lượn trên bầu trời trong vắt
Gió vẫn đem theo hương lúa thơm nồng

          Lũy tre làng soi bóng xuống dòng sông
          Đồng lúa mênh mông như hẹn cùng bãi đá
          Cứ chiều chiều nhìn cánh cò bay lả
           Em lại nhớ về một tiếng chim kêu

Tạm biệt bạn bè đồng đội thân yêu
Em trở về sống trong tình thôn xóm
Quen gian nan em quản chi khuya sớm
Lúa bội thu quên hết nỗi nhọc nhằn

              Khi đêm về cùng bè bạn ngắm trăng
             Em lại nhớ mùa thu vùng biên giới
            Em cùng anh mải mê cung đường mới
             Quên cả tuổi xuân giữa vùng biên.

Làng xóm chìm trong giấc ngủ bình yên
Em vẫn đứng nghĩ về anh mải  miết
Đêm sang khuya, trời bỗng nhiên trở rét
Thương anh nhiều với bao nỗi lo toan.
   
            Em lại vùi đầu vào những bản tin
           Vào những gương điển hình tiên tiến
           Việc của em, anh cho là đơn điệu
            Không anh ơi, dòng chữ đó có hồn.

Bạn bè em bọn chúng nhắc anh luôn
Tác phẩm đầu tay em vẫn còn viết giở
Buổi đầu chưa quen nên vẫn còn bỡ ngỡ
Thời gian đâu mà tĩnh chuyện riêng tư.

          Sống xa anh nhưng em vẫn như xưa
          Sôi nổi, vô tư, hay hờn hay dỗi
          Duy có một điều làm em bối rối
         Thương nhớ anh qua đôi mắt ước mơ.

Tình yêu hiện về trên mỗi trang thơ
Từ trang thơ ấy nỗi nhớ thương dịu lại
Em mong sao khi tình yêu kết trái
Ta vẫn thương nhau, vẫn chung thủy như xưa

         Như thiên nhiên có khi nắng khi mưa
         Tình yêu cũng thế đôi khi hay hờn dỗi
        Nỗi nhớ thương trải trên những trang thơ viết vội
         Tình đôi ta từ đó vẫn đậm đà.

                              
Tháng 9 năm 1981 - tôi đăng lại bài thơ này để tặng người vừa nói với tôi : Em vẫn sống giữa một trái tim dù em có quên người mang trái tim ấy

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

THU

                              Có một ngày thu ta tới đây
Nhìn thu thương quá dáng ai gầy
Trời thu xanh ngắt thương màu lá
Thương cả tình ai thuở đắm say

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

VU VƠ

Chẳng giận hờn ai tôi chỉ giận chính mình
Biển đang lặng sao sóng ngầm lại nổi?
Không ồn ào, chỉ âm thầm giận dỗi
Tự giận mình và dỗi với mình thôi.

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

VIẾT CHO ĐỒNG ĐỘI CŨ


                                                                                          Tặng những đồng đội cũ của tôi
Ba mươi hai năm mới gặp lại nhau
Tôi và bạn đều không còn trẻ nữa
Mái tóc xanh đã bạc gần một nửa
Chỉ nụ cười vẫn như thở thanh xuân

Phút hàn huyên ôn những chuyện chiến binh
Cười rồi khóc thương một thời thiếu nữ
Đồng đội tôi khi mới rời quân ngũ
Kiếm việc làm xuôi ngược vẫn chẳng thành

Tuổi trẻ mình gửi cả ở rừng xanh
Gửi hết vào tuyến đường nơi biên giới
Khi bắt tay vào những công việc mới
Vẫn nhẹ nhàng như xẻ núi mở đường

Dân làng khen bạn chịu khó chịu  thương
Làm ăn giỏi nuôi dậy con cũng giỏi
Vợ chồng chung lưng tảo tần sớm tối
Cho ba con được ngồi ghế giảng đường

Đã hết rồi những nghèo khó cơ hàn
Con khôn lớn nay báo đền ơn mẹ
Hãy tươi mãi nụ cười xưa bạn nhé
Đồng đội mình vẫn luôn tuổi hai mươi
 

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

QUA ĐÈO NGANG


Năm tôi tròn 20 tuổi, trên đường hành quân vào Quảng

 Bình, ngồi trên xe ZIN KHƠ ngắm đèo Ngang tôi chợt

 nhớ tới bài  thơ của BÀ HUYỆN THANH QUAN và tức

 cảnh thế này:


Xe tới đèo Ngang nắng cũng tà

Lướt nhìn mặt biển rộng bao la

Nước trong xanh biếc sang màu tím

Sóng dập dồn xô đuổi ngày qua



Cảnh đẹp thần tiên nữa Lý Hoa

Trên cao đỉnh núi mấy ngôi nhà

Dưới biển buồm căng vài cảnh nhỏ

Thấp thoáng bóng ai ngoài khơi xa.


Ba mươi tư năm đã qua, đã mấy lần nữa đi qua đèo

 Ngang và đèo Lý Hòa nhưng toàn ngồi trong xe che kín

 mít và qua đường hầm nên không được ngắm cảnh cũ,

 nay thấy nhớ nên chép lại bài thơ cũ này

                                

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2012

VIẾT NGÀY GIỖ MẸ


Mẹ ra đi giữa một ngày hạ cháy
Bẩy năm rồi vẫn bỏng rát lòng con
Nỗi tiếc thương vò nát cả tâm hồn
Con chưa viết trọn vần thơ dâng mẹ

Nơi chín suối hãy yên lòng mẹ nhé
Dương gian này con thay mẹ dậy em
Lao động miệt mài, lao động cần chuyên
Sống nhân ái như tấm lòng của mẹ

Dẫu có hứa ngàn vạn lần như thế
Vẫn chưa đầy lời mẹ dặn   - Mẹ ơi
Bẩy chị em con khôn lớn thành người
Chín phương trời - nay về đây với Mẹ

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

VIẾT CHO RÁNG MÂY


Tạm biệt rồi - có gặp lại nữa không?
Khi hai đứa vẫn mãi là hai nửa
Ánh mắt gặp nhau vẫn nồng nàn một thuở
Để bây giờ lệ đẫm tràn mi

Anh! Khi em viết những dòng này, anh vẫn đang mải vui với bạn bè, người thân để chia quà, chia kỷ niệm sau một chuyến đi dài ngày. Những dòng này có khi phải lâu lắm anh mới vào đọc. Biết vậy, nhưng cảm xúc trong em đã buộc em phải viết - nói qua điện thoại thật khó anh à. Cũng giống như bữa trước, em phải in ra giấy để anh ngồi đọc trên tàu ấy mà.

Anh! Em cũng đã từng viết:
Thôi đừng tròng trành thêm nữa
Xin anh xuôi nhẹ mái chèo
Chúng mình mỗi người một bến
Cũng đành xếp lại thương yêu.
Viết thì dễ, nói cũng dễ nhưng làm theo nói và viết thật khó anh ơi! Bởi vậy nên em mới viết:
Trĩu lòng dù muốn dù không
Vẫn là ngày nhớ đêm mong xa vời
Cách nhau bởi một khoảng trời
Cả hai không dám nói lời yêu thương
Để cho lòng mãi vấn vương
Bâng khuâng
                    Lòng suốt đêm trường
                                                      Bâng khuâng ...
Những bài trên anh đã đọc nên đợt trước về anh mới bảo em: " Thơ bài nào cũng giống nhau". Em hiểu ý anh nói giống nhau là gì rồi. Em là vậy, anh biết rồi mà.

Anh đừng bận tâm tới tin nhắn: "Càng về sau, số lần anh gặp em càng ít". Không phải em trách cứ gì, em chỉ nhắc anh vậy thôi. Khi anh thanh minh, vì có cả cậu em đồng hao của anh ở đó nên em không tiện nói gì. Nhưng đừng nghĩ là em trách cứ anh, anh nhé. Có lẽ ít người có được niềm hạnh phúc như em. 1 ráng mây nhiều lần đi qua cuộc đời. Anh hãy cứ là ráng mây ấy nhé. Dù sao, ráng mây ấy cũng đã làm dịu mát tâm hồn em trong cuộc đời bỏng rát mày. Em bằng lòng với ý nghĩ: Không phải cứ ở cùng nhau mới là yêu nhau. Yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc. Lý thuyết thật nhưng cũng rất thực tế đó anh à. Anh hãy cứ là ráng mây bay ngang qua đời em, anh nhé. Mạng ảo ấy mà, anh đừng nghĩ gì cả. Em đồng hao của anh đã chẳng nói: Gần ngay bên còn không thấy đâu nữa là trên mạng - đó sao?
Không biết nói gì hơn nữa, em xin mượn lời thơ của một bạn thơ để thay cho nỗi lòng mình:

Nếu quá gần thì ta sẽ vỡ tan
Dù nhung nhớ nhưng cũng đành xa vậy
Nỗi khát khao xin kìm lòng nén lại
Để cho nhau mãi mãi được yên lành

Nếu ngày mai vũ trụ nổ tan tành
Em sẽ mất và anh không còn nữa
Buổi bình minh xin mỗi người một nửa
Chắp lại rồi ta hóa một vì sao
!

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

NÓI THẬT KHÓ LẮM


Tôi có 2 người bạn. Anh B là nhà báo của tỉnh, anh K là lãnh đạo phòng  văn hóa huyện. Còn tôi chỉ là một anh giáo làng. Tuy là bạn cùng quê nhưng chúng tôi mỗi người một việc nên cũng ít hàn huyên. Mỗi năm chúng tôi chỉ gặp nhau chừng dăm bận. Vừa rồi bỗng dưng anh K tìm gặp tôi và bô bô từ cổng.
- Thằng B dạo này bố láo quá cậu à
Vốn chẳng lạ gì tính K, mỗi khi có việc gì không vừa lòng với ai là y như cậu ta gán cho họ cụm từ BỐ LÁO. Tôi đủng đỉnh:
- B bố láo thế nào hả cậu?
Mặc dù không vội vã gì nhưng K vẫn hấp tấp kể cho tôi nghe chuyện của B mà K cho là BỐ LÁO. Đó là: B vừa có bài viết đăng trên báo  trung ương. Nội dung bài báo phản ánh chuyện có thật ở huyện T. Vì chưa được đọc bài báo nọ nên tôi hỏi K:
- Chắc là B nó có cái lý của nó. Mình biết B nó không có ác ý với ai bao giờ.
K xịu mặt khi thấy tôi có vẻ đứng về phía B nên im lặng.
Hơn 1 tháng sau tôi mới gặp được B. Đem chuyện bữa trước K nói hỏi lại B, B lẳng lặng rút trong cặp ra đưa cho tôi xem bài báo và buồn bã nói: Xem ra câu: Nói thật mất lòng vẫn là chân lý của muôn đời.
Chăm chú đọc kỹ  bài báo, tôi thấy 3/4 lượng thông tin trong bài là khen, chỉ có 1/4 là phản ảnh  những cái chưa được. Tôi hỏi B:
- Cậu viết thế này thì liên quan gì đến K mà K bảo cậu bố láo.
B hỏi lại tôi:
- Cậu còn nhớ vụ vỡ đê ở huyện này năm kia không? K mất chức huyện ủy viên cũng vì nó. Bây giờ mình phản ánh là chạm nọc K và một số người nữa chứ sao. Hơn nữa K lại là Hòa Thân thời hiện đại kia mà.
- Thảo nào mà mình nghe dân nói : K chửi cậu ở khắp nơi.
- Đúng vậy. B thừa nhận - và người ta cũng nói K là người lãnh đạo cơ quan văn hóa nhưng ăn nói như một người không có văn hóa.
Im lặng một lúc B tiếp:
- Thế chưa hết đâu, mình còn bị cả lãnh đạo huyện ấy chửi trên hội nghị rằng: Cái người ta bảo nói thì không nói, cái người ta bảo phải dấu đi thì lại lôi ra. Họ cũng bảo với  mình rằng: Ông chủ tịch huyện ấy ghét mình lắm nhưng không thèm nói gì, cứ để cho bọn lâu la nó chửi.
Sau một cái thở dài đánh thượt, B thủng thẳng:
- Tất cả thái độ của mọi người đối với mình, minh  biết chứ. Nhưng mình nghĩ: Nếu làm   báo mà chỉ đi khen, không chỉ ra được  những thiếu sót để mà sửa chữa thì chưa đủ. Trong tổng số 100 người đọc báo, bị 10 người phản đối, còn 30 người ủng hộ là tốt lắm rồi. Mình đã có tới 30 người ủng hộ cơ. Những người phản đối chỉ toàn là người có liên quan trực tiếp và những người quen lấy lòng lãnh đạo thôi.
      Tôi bảo B:
- Cậu làm thế coi chừng mất việc đấy. Bây giờ người ta không ưa gì nói thẳng, nói thật đâu. Ưa nói ngọt cơ.
      B vặn lại tôi:
- Cậu dậy văn mà quên câu : Mật ngọt chết ruồi à?
       Câu hỏi của B khiến tôi  thấy lúng túng. Hàng ngày tôi vẫn rao giảng cho học sinh của mình đức tinh ngay thẳng, thật thà và phải biết nhận lỗi khi sai trái. Vậy từ nay tôi rao giản
g thế nào đây nhỉ?

Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012

VẢI THIỀU THANH HÀ

 Câu ca: "Muốn là con mẹ con cha - Sinh ra ở đất Thanh Hà xứ Đông" hình như đã phần nào khảng định tiềm năng và lợi thế của vùng quê Thanh Hà.
      Là vùng đất chiêm trũng, đất đai màu mỡ do phù sa của sông Thái Bình bồi đắp mà thành. Lại gần biển, thủy triều lên xuống hàng ngày nên hải sản nước ngọt, nước lợ quê tôi đều có cả. Những cua, cáy, ốc, ếch, rươi, cà ra ... bây giờ là đặc sản của người thành phố. Với người dân quê tôi, đây là món ăn dân dã.Nhưng đặc sản nổi tiếng của Thanh Hà lại là vải thiều
        Những năm 80, cây vải thiều quê tôi có giá lắm. Khi đó tôi đã từng phải mua tới 100 ngàn đồng/ 1 kg vải thiều khô ( Trong khi lương của tôi chỉ được 25 ngàn đồng/ tháng). So sánh như vậy để mọi người hiểu thêm giá trị của cây vải thiều. Đến những năm 90. chính sách chuyển đổi cơ cấu cây trồng đã khuyến khích người dân Thanh Hà chuyển diện tích cấy lúa kém hiệu quả sang trồng cây có giá trị kinh tế cao hơn. Vậy là, nhà nhà thi nhau lập vườn trồng vải. Diện tích vải toàn huyện đã có thời kỳ lên tới trên 8 ngàn ha. Diện tích trồng lúa thu hẹp chỉ còn khoảng 4 ngàn ha. Đất đai trở nên có giá trị. Đất  nào cũng thành bờ xôi ruộng mật cả. Cây vải trở thành cây vàng của mỗi gia đình.
       Thời hoàng kim đó chỉ kéo dài được khoảng dăm bẩy năm. Sau đó giá trị của cây vải thấp dần bởi vải thiều Thanh Hà đã được di cư đi khắp vùng miền. Từ năm 2005, giá trị của vải đã tụt xuống đáy. 1kg vải tươi có khi chỉ còn 2 ngàn đồng. Nhiều gia đình có vải nhưng không hái được, gọi người hái thuê cũng khó. Cho người khác hái cũng không có ai muốn lấy. Bởi công 1 ngày hái vải đến hơn 100 ngàn. trong khi giá có 2 ngàn/1kg. Chả ai muốn bỏ sức ra để làm. Vậy là người dân lại phải chặt cây vải để trồng cây khác. Diện tích vải nay đã giảm xuống còn hơn 4 ngàn ha. Trong đó có nhiều trà vải, giống vải khác nhau. Vải thiều chỉ còn tập trung ở 14/ 25 xã trong huyện. Nhưng điệp khúc: Được mùa mất giá vẫn liên tục diễn ra. Có những năm vải mất mùa. Giá cũng chỉ được 12 - 15 ngàn đ/1kg. Nhưng để có được quả vải thơm ngon đẹp mắt đâu phải dễ. Ngoài chăm bón vun trồng khó nhọc, còn phải đặc biệt chú ý đến phòng trừ sâu bệnh nữa. Phun thuốc trừ sâu bệnh từ khi có hoa đến khi thu hoạch tới cả chục lần. Nếu thời tiết không thuận, vải sắp được thu hoạch vẫn bị rụng hết vì mưa. Mùa thu hoạch vải lại thường trùng với mùa thu hoạch lúa. Cái nắng nóng hầm hập của mùa hè cộng với hương nồng của vải lại càng thêm nóng. Ngồi dưới gốc vải bó quả còn nóng hơn cả gặt lúa ngoài đồng.
        Năm nay, vải thiều lại được mùa. Mới đầu vụ,  giá vải U hồng, U thâm cũng chỉ dao động ở mức 10 - 15 ngàn đồng/ 1kg. Vải Lai khoảng 10 ngàn. Dự đoán giá vải thiều sẽ ở mức dưới 10 ngàn. Với giá ấy, dân cũng chẳng thiết tha với cây vải nữa. Nhưng ngoài cây vải, những người dân của vùng vải cũng chưa biết trồng cây gì cho có hiệu quả hơn.
       Anh NQD, trưởng khoa Báo chí ( Học viện BC) đã từng bảo tôi: "Em tham mưu cho lãnh đạo huyện đừng phá bỏ cây vải em nhé. Bởi đây là đặc sản của quê mình. Nếu phá vải, Thanh Hà còn gì để tự hào nữa". Đúng vậy, không có vải thiều, Thanh Hà còn gì để tự hào nữa?
       Có chỉ dẫn địa lý Vải thiều Thanh Hà rồi, nhưng giá vải của quê tôi cũng chưa hơn gì những nơi chưa có chỉ dẫn. Người trồng vải quê tôi vẫn chưa thể cười tươi khi đến mùa thu hoạch vải.


              

               Mấy anh em chọn mãi mới được điểm chụp ưng ý. Tại trời nắng quá nên mặt ai cũng nhăn cả. Tiến sỹ NQD nhà ta vẫn phong độ nhất

                       
                    Ảnh chụp dưới gốc cây vải Tổ đã hơn 300 năm tuổi. Cây vải này năm nay không có quả
                              

                           

                                 Trước đền thờ ông Tổ vải Thiều Thanh Hà 

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

LỜI YÊU CHƯA NÓI

Có thể nào xa nhau
Khi lời yêu chưa kịp nói
Phía cuối đường chiếc lá vàng rơi vội
Em nhìn theo dáng anh khuất xa rồi

Mỗi trang thơ ghi nhớ một trang đời
Thủa khờ dại bài thơ tình dang dở
Tiếc một thời tình yêu trao nhầm chỗ
Muốn sửa sai, tuổi đã bước sang chiều

Anh gặp em chưa kịp nói lời yêu
Đã vội chia xa mặc lòng đau như xé
Tình ta trao nhau trong âm thầm lặng lẽ
Trĩu nặng hai đầu là nỗi nhớ về nhau
Biết đến bao giờ anh về bên em
Ghép lại câu thơ hôm nào viết dở
Trả lại tình em xưa, về đúng chỗ
Giữa trang đời - không chỉ giữa trang thơ

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

NHỚ SÓNG XƯA

Nhiều khi trong yên tĩnh
Bỗng sóng xưa vọng về
Hai đầu hai cuộc sống
Lòng vẫn còn tái tê
        Mầm sống từ lòng đất
       Nắng ấm từ bầu trời

       Cũng có lúc vần vũ

        Đằm mình trong trùng khơi

Lúc thấy như con trẻ
Thèm lời ru ầu ơ
Lúc muốn làm kẻ mạnh
Vượt sóng trùng ngàn khơi

          Theo lời ru của gió
          Vang vọng của núi ngàn
          Trong ba lô cuộc sống
          Tươi, tươi mãi nhành Lan

                                                 
HT
                                                     

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

GHÉP NHẠC THƠ TÌNH

              
Bài thơ tình  dang dở
Người xưa viết cùng tôi
Một thời tôi vẫn giữ
Mặc dòng đời ngược xuôi
                



Người bây giờ đâu nhỉ?
Lòng còn buồn xa xôi
Đêm đêm về thao thức
Ngồi ghép nhạc thơ tình

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

CÁC CON TÔI


  Phương ngôn có câu: "Trời không lấy đi của ai tất cả và cũng không cho ai tất cả". Điều đó thật đúng.
Tôi là người đàn bà không có được hạnh phúc trong đời sống lứa đôi, nhưng lại có hạnh phúc của một người mẹ. Trời cho tôi hai đưa con trai mạnh khỏe, ngoan ngoãn và biết thương mẹ



                             Con trai lớn Hoàng Long
             
            
             Con lớn Hoàng Long năm nay vừa bước sang tuổi 25 nhưng đã có thể là người đàn ông trụ cột của gia đình, mặc dù vẫn còn đang học năm thứ 5 ngành y. Từ khi em đi học
, lo mẹ ở nhà một mình, tuần nào con cũng về với mẹ mặc dù tôi không yếu đến mức cần có con chăm sóc. Từ trường về nhà gần 50 km, thương con đi lại vất vả, tôi  dặn con cứ 2 tuần về với 1 một lần cũng được. Nhưng con vẫn cứ về vì không yên tâm.
Là con trai nhưng cháu biết nội trợ như con gái. Những năm còn đi làm, tôi không bao giờ phải lo làm đồ cũng giao thừa. Trực cơ quan xong tôi về nhà chỉ việc thắp hương cúng.
Mỗi năm có 2 ngày của phụ nữ, năm nào cháu cũng nhắn tin hoặc gọi điện về chúc mẹ. Có khi sinh nhật của tôi, tôi cũng chả nhớ, khi cháu nhắn tin chúc mừng tôi mới nhớ tới ngày sinh của mình. Những lần ấy, đọc tin nhắn của con mà tôi trào nước mắt vì hạnh phúc.
Đây là những dòng chữ trên tấm thiệp con trai lớn làm và tặng mẹ năm đầu tiên mới vào đại học
 "Mẹ ơi, ngày này con chúc mẹ hạnh phúc. Mãi
 xinh đẹp, trẻ, khỏe để nuôi dưỡng chỉ bảo chúng con trên bước đường đời. Con mong mẹ luôn vui vẻ. Mẹ vui thì chúng con rất hạnh phúc. Mỗi nụ cười của mẹ đều đem đến cho con sự ấm áp. Dù con có đi  khắp mọi phương trời thì mỗi giây, mỗi phút con đều nghĩ về mẹ. Người mẹ hiền của con".

Năm vừa rồi tôi nghỉ hưu, sinh nhật mẹ cháu nhắn tin: " Mẹ ơi, sinh nhật mẹ con chúc mẹ luôn khỏe mạnh và mãi mãi trẻ trung. Đừng tham công tiếc việc nữa mẹ nhé. Anh em chúng con sẽ bảo ban nhau để học và sống tốt"

Hôm nay, 8/3, mới 6h30 đã thấy con nhắn tin:" Chúc mẹ của chúng con luôn trẻ khỏe và không  phải lo lắng gì. Con yêu mẹ".


Vì cả 2 con đều học chung 1 ngành nên mỗi khi anh em cùng về, đứa lớn lại hướng dẫn đứa bé cách học thế nào cho hiệu quả. Đồng thời bổ sung cho em những kiến thức em chưa biết. Cháu rất mê chuyên ngành ngoại khoa và mong trở thành một bác sỹ ngoại khoa giỏi.

Con cậu con trai thứ 2, tôi thường gọi đùa cháu là TRỐNG CHOAI của mẹ. Với bản tính thích trưng diện và chỉ muốn làm người mẫu, cháu đi theo nghề y là do mẹ và anh ép buộc. Ấy vậy mà cu cậu cũng biết thương mẹ lắm. Cách thương mẹ của cu cậu khác với anh. Khi nghe tin mẹ bị ngã, cậu bảo: "Sắp ngã mẹ phải biết điều khiển để ngã về phía chân không đau chứ. Cứ thế thì cái chân bao giờ mới hết đau" Nghe vừa bực lại vừa buồn cười. Sáng nay, cậu nhắn tin cho mẹ thế này: " Mẹ ơi, ngày này con chúc mẹ luôn vui vẻ, khỏe mạnh. Cảm ơn mẹ đã nuôi con khôn lớn thành người. Con yêu mẹ".

                   


                                Trống choai sắp tròn 19 tuổi

Cô em gái tôi là giáo viên, khi đọc những tin nhắn của các cháu gửi cho mẹ, đã tỵ : Chị sướng thật, 2 con trai tâm lý với mẹ thế. Con gái em chưa một lần biết chúc mẹ bao giờ.

Thôi thì, được đến đâu mừng đến đó. Chả biết thế nào mà nói trước. Dù sao cũng thấy bõ công đêm đêm vừa ôm ru con ngủ, vừa viết bài kiếm thêm nhuận bút cho con có tiền ăn, tiền học. Mẹ con mình cùng cố lên các con nhé.

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

VIẾT TIẾP BÀI BÓI HOA


  Năm 23 tuổi, đang đau xót khi chia tay mối tình đầu, tôi đọc được bài thơ Bói Hoa của nữ sỹ Đoàn Lê. Bài thơ như thế này:
   
Ngày xưa em thơ ngây

Ngồi bói bông hồng nở
Đoán tình yêu sau này
Vẹn tròn hay dang dở.

Nụ hoa như e ấp
Giấu kín điều em mong
Hẳn ý  tình chưa đẹp
Hoa chưa tươi cánh hồng ?

Nhưng tình như hương nhẹ
Đến lúc nào không hay
Hoa tình yêu chợt nở
Hương tình yêu say say...

Gió ơi giùm nói nhỏ
Tới vạn nụ hoa hồng
Nở đi hoa có biết
Tình yêu đến rồi không ?

Thấy bài thơ hợp với tâm trạng của mình, tôi liền chép cẩn thận vào sổ và viết tiếp nỗi lòng mình dưới bài thơ :

Tình yêu đến rồi đi
Hoa nở rồi hoa héo
Cuộc đời sao lạnh lẽo
Như thấy toàn mùa đông


Chuyện ngày xưa qua sông
Thuyền tròng trành giữa sóng
Bỏ lại ở bên bờ
Một mình em trông ngóng


Một mình trên bến vắng
Lòng em thêm xót xa
Ngày xưa em bói hoa
Hình như tình dang dở
Gió  ơi giùm nói nhỏ
Tới vạn nụ hoa hồng
Đừng nở hoa có biết
Tình yêu tựa mùa đông
.

Nhân ngày Valentine, chép lại bài thơ ngày trẻ để vui cùng các bạn trẻ

Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

VIẾT LÚC GIAO THỪA


                      
"Ph­ương đông ơi - em có nhớ anh không?"
Lời ai gọi ngày xưa tha thiết thế
Để em dẫu qua nhiều dâu bể
Vẫn nhớ hoài da diết mối tình xưa

Như đêm nay xao xuyến phút giao thừa
Trời đất trao nhau nụ hôn đầu đắm đuối
Mà sao anh vẫn xa vời vợi
Em sợ cái khoảng cách ngàn trùng -
          sợ khoảng cách giữa trái tim

Anh nghe thấy chăng ? Sao vẫn lặng im
Tiếng em gọi nhòa trong tiếng gió 
Nhành Lan xưa tuy không còn rực rỡ
Vẫn tím màu tím của ngày xưa.
                                                                           Giao thừa xuân Nhâm Ngọ 2002