Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Sao anh không về mùa vải chín
Ngắm nước dòng Hương rực sắc hồng
Vườn ai vườn nấy vui như hội.
Riêng một vườn em vẫn đợi trông

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

TÌNH CŨ - CHIA TAY

Ba ba năm chia tay
Đã vài lần gặp lại
Tình xưa thành xa ngái
Vui buồn bay theo mây


Đang ở cùng  nhau đây
Sao thấy lòng trống rỗng
Những lời xưa thơ mộng
Cũng chỉ là hư không

Chẳng khao khát thương mong
Chỉ bỗng dưng ao ước
Giá ba lăm năm trước
Ta chưa từng yêu nhau ...
+ Có ai ở tình cảnh giống tôi không? Nếu ai đang tiếc nuối tình cũ thì hãy nhớ: Cái đã cũ đừng nên tiếc nuối. Nó không còn đẹp nếu ta gặp lại
Mỗi năm Ngâu đến một mùa
Mỗi lần gặp lại thấy thừa trong nhau

***

Chia tay nhé, không hẹn ngày gặp lại
Nén trong lòng xa ngái kỷ niệm xưa
Trời hôm nay mây sẫm một màu mưa
Không muốn khóc, sao mây rầu rĩ thế ?

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

ĐÔI ĐIỀU VỀ THƠ DÂNG MẸ CỦA THẠCH HÀ - Viết nhân ngày của MẸ

Thạch Hà không phải là nhà thơ, cũng không theo nghiệp viết. Anh là giám đốc một bệnh viện ở Đồng Nai. Trong tập thơ LỜI QUÊ  của anh có nhiều bài để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi, nhưng với  vị thế của người đã làm mẹ, tôi thích nhất bài  THƠ DÂNG MẸ
Chuyện buồn vui ấp ủ những vần thơ
Tặng cho người tình yêu và nỗi nhớ
Còn một điều con hằng trăn trở
Vài câu thơ về mẹ, dẫu tầm thường

Nuôi con khôn mẹ chỉ mọi nẻo đường
Đâu phẳng lặng, đâu gập ghềnh thác đổ
Con gom nhặt tình yêu từ nghèo khổ
Làm hành trang về lại bến bờ xa

Mẹ một đời quanh quẩn dưới hiên nhà
Niềm vui con mẹ tột cùng hạnh phúc
Nỗi đau con mẹ ấp vào trong ngực
Tháng năm trôi búi tóc mẹ hao gầy

Lời ru nào thương chuối chín cây
Con thảng thốt nghĩ tới ngày trái rụng
Ôi thời gian cúi xin người độ lượng
Cho tóc gầy xanh lại tháng năm xưa

Những ai đã từng làm thơ hẳn cũng cùng chung tâm trạng với Thạch Hà. Làm thơ tặng bạn bè, người yêu thì nhiều

Chuyện buồn vui ấp ủ những vần thơ
Tặng cho người tình yêu và nỗi nhớ

Nhưng có mấy ai viết được thơ cho Mẹ. Day dứt vì lẽ ấy nên anh mới thốt lên: 
Còn một điều con hằng trăn trở
Vài câu thơ về mẹ, dẫu tầm thường
Ước muốn của anh là có những vần thơ viết về Mẹ, dẫu đó chỉ là những vần thơ tầm thường thôi cũng được nhưng  nói lên được tình cảm của người con đối với mẹ. Một người mẹ quê nghèo suốt đời chỉ biết hy sinh cho chồng con. Nỗi trăn trở của anh cũng là nỗi trăn trở của biết bao người đã từng làm thơ nhưng chưa có thơ cho riêng mẹ của mình. Tôi hiểu và cùng chung tâm trạng với Thạch Hà. 
Còn một điều con hằng trăn trở
Vài câu thơ về mẹ, dẫu tầm thường.
Quê Thạch Hà là một vùng quê ven biển thuộc tỉnh Hà Tĩnh. Thạch Hà là anh cả trong gia đình có tới 7 anh chị em. Ở một vùng quê nghèo khó, nhà lại đông người như vậy, không cần nói chúng ta cũng đủ hiểu khó khăn trong cuộc sống của anh như thế nào. Khó khăn ấy cũng đã được anh thể hiện qua các bài thơ khác. Nhưng trong bài thơ DÂNG MẸ, anh nhắc lại như một lời cảm ơn người   mẹ của mình: Con gom nhặt tình yêu từ nghèo khổ.
Cảm ơn người mẹ của mình bởi mẹ đã:
Nuôi con khôn mẹ chỉ mọi nẻo đường
Đâu phẳng lặng, đâu gập ghềnh thác đổ.
Nhờ tình yêu gom nhặt từ nghèo khổ, nhờ mẹ chỉ cho anh biết mọi nẻo đường, chỗ nào phẳng lặng để anh bước tới, chỗ nào gập ghềnh để anh né tránh. Nhờ đó anh đã đạt được thành công như hôm nay. 
Mẹ một đời quanh quẩn dưới hiên nhà
Mẹ của Thạch Hà cũng giống như bao người mẹ khác, chỉ biết lam làm, chắt chiu nhặt nhạnh để nuôi con. Có lẽ anh đã từng được mẹ căn dặn như tôi khi bị đau chân: "Trước khi con cất bước chân lên, con hãy nhìn kỹ nơi con định đặt chân mình vào đó đề khỏi trơn, trượt ...". Những lời căn dặn bình dị đã được anh nhân lên thành hình tượng cao hơn 
Nuôi con khôn mẹ chỉ mọi nẻo đường
Đâu phẳng lặng, đâu gập ghềnh thác đổ".
Một người mẹ quê nghèo mà tường tận, tinh thông sự đời đến thế thật đáng khâm phục. Cảm ơn Mẹ, cảm ơn mẹ nhiều lắm
Tấm lòng biết ơn mẹ của anh dâng trào lên một mức cao hơn khi anh viết: 

Niềm vui con mẹ tột cùng hạnh phúc
Nỗi đau con mẹ ấp vào trong ngực
Tháng năm trôi búi tóc mẹ hao gầy
Trước khi trở thành người mẹ, ai cũng phải làm con, nhưng có mấy ai cảm nhận về mẹ được như Thạch Hà? Mẹ hạnh phúc vô bờ khi thấy con mình vui. Nhưng con có điều gì đau buồn thì mẹ còn đau buồn hơn cả con. Mẹ giấu nỗi đau ấy vào sâu thẳm để con không nhận thấy, để mẹ có thêm nghị lực động  viên khích lệ con vượt qua nỗi đau buồn. Điều này chỉ đến khi đã trở thành người mẹ, tôi mới nhận ra.
Con lớn lên thì mẹ đã già đi. Quy luật sinh tồn là vậy. Tôi cũng đã từng so sánh với con mình: "Con càng dài thì mẹ càng ngắn". Dẫu biết vậy nhưng không khỏi xót lòng khi đọc câu thơ anh viết về mẹ: "Tháng năm trôi búi tóc mẹ hao gầy
Lời ru nào thương chuối chín cây
Con thảng thốt nghĩ tới ngày trái rụng".
Ngày còn trẻ, mái tóc mẹ dài là thế, óng mượt là thế. Vậy mà bây giờ chỉ còn lại một nhúm con con. Sự trưởng thành của các con được đổi từ nỗi vất vả gian nan của mẹ. Cũng như anh, tôi ân hận vì   chưa viết được những gì xứng đáng với mẹ của mình và vỡ oà niềm ước ao khi đọc câu kết:

"Ôi thời gian cúi xin người độ lượng
Cho tóc gầy xanh lại tháng năm xưa"
Xin được một lần thôi, mẹ trẻ lại, mái tóc xanh lại như ngày xưa. Nhưng sẽ không bao giờ có được nữa rồi... Hỡi những bậc làm con, hãy đừng làm đau lòng mẹ khi còn có MẸ