Ai đem thơ buộc vào tôi - Tự bao giờ với những lời thẳm sâu - Mỗi câu thơ một nhịp cầu - Nối tình người mãi bền lâu tình người
Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013
TÌNH CÂY
Bưởi ơi có phải em thương ta
Giữa đông lạnh giá vẫn nở hoa
Gọi nắng xuân về cho lòng ấm
Tình cây và đất thật sâu xa
Trĩu nặng trên cảnh quả vàng ươm
Vẫn cố chắt lòng trổ hoa vương
Nắng hanh đọng mật cho trái ngọt
Đông về nên dạ nặng nhớ thương
Đã bẩy năm rồi bưởi với người
Lặng thầm chia sẻ những buồn vui
Mùa thu quả ngọt từ hương đất
Xuân về hoa rộ ngát hương trời
Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013
GỬI LỜI CHO GIÓ CUỐN ĐI
Bụi tre này ai vừa chặt giúp em?
Dẫu đời nhiều gió dập sóng xô
Lời anh hỏi chứa bao điều nghi vấn
Hỏi để biết? Hay vẫn còn thương lắm?
Chia xa anh, em tự lập quen rồi
Em thấy mình giống hòn đá mồ côi
Hưởng đủ cả trời xanh và giông bão
Chỉ cứng rắn mà không hề mềm dẻo
Như cánh hoa, như nhành liễu ven hồ
Dẫu đời nhiều gió dập sóng xô
Em vẫn bình yên dù anh không bên cạnh
Vẫn hạnh phúc theo cách em nhìn nhận
Riêng nỗi đau thì chưa thể nguôi ngoai
Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013
CHA TÔI
Bài viết đăng báo đã lâu, nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, con đăng lại trên trang riêng của con để kính tặng cha
Cây vững nhờ cội to, sông lớn bởi nhiều nguồn hợp lại. Riêng tôi, tôi có một người cha để tự hào, để làm tấm gương soi cho cuộc đời mình
Tôi là con gái lớn trong một gia đình nửa công chức, nửa thôn quê. Họ nội tôi, những người trưởng thành đều thoát ly. Còn họ ngoại hầu hết đều làm ruộng. Thầy tôi là giáo viên, còn u tôi là "kỹ sư nông nghiệp đồng xanh". Vì ở nhà quê nên 7 chị em tôi nghiễm nhiên cũng là công dân của đồng ruộng. Hơn những gia đình khác trong xóm ở chỗ: Cả 7 chị em tôi đều được học hết cấp 3. Sau đó, tùy sức học của mỗi người mà học lên nữa hay không. Nhưng cái sự học lên của chúng tôi cũng là nhờ ở thầy tôi. Thầy tôi thường bảo với chị em chúng tôi rằng : “Con người ta khổ nhất là không có kiến thức. Hết cấp 3 của các con mới chỉ là thoát nạn mù chữ mà thôi”. Việc học lên tôi không nói ở đây. Tôi chỉ xin kể về thầy tôi theo thứ tự thời gian.
Khi tôi được 2 tuổi, thầy tôi lên Tây Bắc dậy học. Suốt 5 năm trời, thầy tôi chỉ về mỗi năm 1 tháng vào dịp hè. Quà của thầy tôi chẳng có gì ngoài những câu chuyện cổ tích. Tôi lại chúa thích truyện nên mỗi khi thầy tôi ở nhà là tôi vui lắm. Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ bị thầy tôi mắng mỏ. Tôi còn nhớ năm tôi lên 5 tuổi, nhà tôi có 1 va ly quần áo bị mối xông. U tôi khóc như nhà có đám. 3 chị em tôi sợ quá chẳng hiểu vì sao u tôi lại khóc dữ như thế. Sau bà ngoại tôi giải thích: Mối xông quần áo là “độc” lắm, thầy cháu đi xa như thế chẳng hiểu có chuyện gì không?". Nhưng rồi cũng chẳng có chuyện gì xẩy ra với thầy tôi cả.
Năm tôi lên 7 tuổi, thầy tôi chuyển về dậy học ở huyện. Trường thầy tôi dậy cách nhà khoảng 5 cây số,, nếu đi đường tắt chỉ khoảng 2 cây. Đã có lần tôi với cô tôi đi tắt ruộng sang trường thầy tôi. Đó là lần đầu tiên tôi được nghe các cô các chú trong trường khen thầy tôi và bảo tôi học cho giỏi để theo kịp thầy.
Những năm sau này, thầy tôi thường được nghỉ ở nhà vào tối thứ 7. Mỗi tối ấy tôi lại được nghe một câu chuyện cổ tích. Những đêm trăng sáng, thầy tôi thường kê mấy chiếc ghế và cái chõng tre ra ngoài sân nằm cho mát. Rồi chỉ cho chị em tôi vị trí sao Bắc cực, dải Ngân Hà, sao Thần Nông, Mắt Vịt... kèm theo là những câu chuyện cổ tích về sao Hôm, sao Mai, sông Ngân, Mưa Ngâu ...Với tôi, thầy tôi là cả một kho cổ tích với sự hiểu biết về Đông tây – Kim cổ, thiên văn, địa lý. Tôi hỏi thầy: “sao thầy biết nhiều thế?”. Thầy tôi bảo: “Phải học thì mới biết con ạ. Học không chỉ ở trường mà còn học ở bạn bè, ở sách báo nữa”. Câu nói của thầy tôi luôn in đậm trong tôi, khích lệ tôi trong suốt cuộc đời.
Khi còn là học sinh, tôi không chú ý lắm đến việc thầy tôi làm như thế nào, quan hệ với đồng nghiệp và mọi người ra sao. Tôi chỉ thấy năm nào thầy tôi cũng có 1 huy chương chiến sỹ thi đua đem về cho chị em chúng tôi xem, xong thầy tôi lại cất vào hộp để vào trong tủ. U tôi nói đùa: “ Giá nó bằng vàng thật thì nhà mình giàu lắm”.
Hiện nay, tôi đang sinh cơ lập nghiệp tại địa bàn nơi thầy tôi đã từng 15 năm liền làm hiệu trưởng. Tôi mới thấy rõ vị thế của thầy tôi trong suy nghĩ của người dân và những người đã từng là học sinh của thầy tôi. Ngay cả những người ngày xưa từng là học sinh "cá biệt" cũng đều nhắc tới thầy tôi với thái độ kính trọng đặc biệt. Những đồng nghiệp của thầy tôi ngày xưa thường nói với tôi rằng: “ Bây giờ các cô các chú theo được thầy cháu như ngày xưa khó lắm”
Nhắc tới câu này, tôi lại nhớ về chuyện xẩy ra năm 1977, khi cơn bão số 3 có sức gió dật trên cấp 12 đổ về. Bữa đó u tôi ốm, ba chị em tôi phải tự đi mượn tre đưa lên mái nhà để chằng cho khỏi tốc rạ. Hai em, một 15 và một 12 tuổi ở phía dưới đưa tre, tôi ở trên đón và chằng buộc. 17 tuổi nhưng tôi vẫn nhỏ như trẻ 14 – 15 bây giờ nên ngã xiêu ngã vẹo liên tục. Cuối cùng thì chúng tôi cũng giữ được mái nhà nguyên vẹn. Bão tan, hôm sau thầy tôi mới về. U tôi có ý trách. Thầy tôi ôn tồn bảo: Nhà mình có 5 gian chứ trường tôi có tới mấy chục gian cơ. Nếu tôi cũng về thì lấy ai chống bão cho trường”. Bây giờ nhắc lại câu này chắc có nhiều người cho thầy tôi là “Hâm”. Nhưng với chị em tôi, đây chính là tấm gương sáng về tinh thần trách nhiệm với công việc, về lòng yêu nghề mà chúng tôi cần phải noi theo.
Với xã hội, thầy tôi là một nhà giáo khả kính. Với gia đình, thầy tôi là một người chồng, người cha, người ông mẫu mực. Học sinh của thầy tôi, nhiều người đã ở tuổi 60, có lớp người mới xấp xỉ 30. Thầy tôi cũng đã nghỉ hưu được hơn chục năm rồi. Ấy vậy mà Tết nào thầy tôi cũng có học trò tới thăm. Thầy trò gặp nhau chuyện vui không dứt. Mỗi lần chứng kiến cảnh ấy, tôi lại nhớ về mấy câu thơ thầy tôi viết khi mới nghỉ hưu:
“Già rồi vẫn chưa muốn về hưu.
“Già rồi vẫn chưa muốn về hưu.
Chỉ sợ buồn thôi, chẳng sợ nghèo.
Lại sợ tuổi già đi nhanh quá
Tâm hồn con trẻ vẫn còn theo” Và tôi càng hiểu rằng: Thầy tôi yêu nghề, yêu lớp học sinh biết nhường nào.
Bây giờ thầy tôi đã sắp sang tuổi “thấp thập cổ lai hy” rồi nhưng vẫn còn hăng hái hoạt động xã hội. Thầy tôi bảo: Những việc làm ấy giúp thầy khỏe ra, không còn thấy buồn khi phải xa mái trường, xa học sinh nữa ./.
Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013
NHÌN KHĂN
Này khăn thu ấy của anh trao
Nhận khăn lòng em những ước ao
Khăn sẽ thay anh làm nắng ấm
Ngăn gió đông về lúc hanh hao
Thế rồi từ đó thu lại thu
Người đi bỏ lại những tương tư
Nhớ người khăn không còn ấm nữa
Lời lẽ ân tình cũng thừa dư
Nay mùa thu nữa lại về đây
Nhìn khăn nỗi nhớ cứ vơi đầy
Phương ấy mờ xa hoàng hôn tím
Hơi ấm tan dần theo gió may
Người ở phương nào, người có hay?
Nhận khăn lòng em những ước ao
Khăn sẽ thay anh làm nắng ấm
Ngăn gió đông về lúc hanh hao
Thế rồi từ đó thu lại thu
Người đi bỏ lại những tương tư
Nhớ người khăn không còn ấm nữa
Lời lẽ ân tình cũng thừa dư
Nay mùa thu nữa lại về đây
Nhìn khăn nỗi nhớ cứ vơi đầy
Phương ấy mờ xa hoàng hôn tím
Hơi ấm tan dần theo gió may
Người ở phương nào, người có hay?
Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013
CHO MỘT NGƯỜI ĐỒNG ĐỘI CŨ
Ước gì ta đừng gặp nhau
Đừng trao nụ cười, đừng trao ánh mắt
Tình sẽ ngủ trong những gì chìm khuất
Cho đêm đêm
giấc ngủ yên lành
Em vừa mới gặp anh
Nào đã biết ngọn nguồn trong đục
Mà lạ thế đêm đêm thao thức
Thăm thẳm buồn đôi mắt chẳng nguôi ngoai
Em đã yêu biển rộng sông dài
Yêu bát ngát rừng đêm, yêu cuộc sống
Yêu đôi mắt thẳm buồn mơ mộng
Yêu tâm hồn người lính một thời xa
Và đã yêu ngọn gió thoảng qua
Cho mát mẻ những trang thơ em viết
Em yêu đời băng tình yêu thuần khiết
Cũng mặn nồng như thể đã yêu anh!
Đừng trao nụ cười, đừng trao ánh mắt
Tình sẽ ngủ trong những gì chìm khuất
Cho đêm đêm
giấc ngủ yên lành
Em vừa mới gặp anh
Nào đã biết ngọn nguồn trong đục
Mà lạ thế đêm đêm thao thức
Thăm thẳm buồn đôi mắt chẳng nguôi ngoai
Em đã yêu biển rộng sông dài
Yêu bát ngát rừng đêm, yêu cuộc sống
Yêu đôi mắt thẳm buồn mơ mộng
Yêu tâm hồn người lính một thời xa
Và đã yêu ngọn gió thoảng qua
Cho mát mẻ những trang thơ em viết
Em yêu đời băng tình yêu thuần khiết
Cũng mặn nồng như thể đã yêu anh!
Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013
TỰ RU
Chen lấn, dập vùi hoa vẫn nở
Sắc luôn khoe sắc, hương toả hương
Tôi ơi, dẫu cho đời đen bạc
Biết tự ru mình, thương càng thương
Sắc luôn khoe sắc, hương toả hương
Tôi ơi, dẫu cho đời đen bạc
Biết tự ru mình, thương càng thương
Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013
HƯ KHÔNG
Chiều qua cho chim ăn
Hình như quên đóng cửa
Sáng nay chẳng ríu ran
Bởi chim không còn nữa
Bỏ bao công chăm sóc
Mong tìm tiếng hót riêng
Chỉ một chút sơ suất
Ước mơ thành hư không
Hình như quên đóng cửa
Sáng nay chẳng ríu ran
Bởi chim không còn nữa
Bỏ bao công chăm sóc
Mong tìm tiếng hót riêng
Chỉ một chút sơ suất
Ước mơ thành hư không
Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013
TÍM
Sau cơm mưa trời đất sáng tinh khôi
Chiêm chiếp đâu đây gà con gọi mẹ
Bầy chim đang ríu ran trên cành khế
Hoa tím rụng đầy ngõ nhỏ chiều thu,
Em lại nhớ về một thủa ngu ngơ
Đã yêu đâu, chỉ cồn cào mong nhớ.
Hoa anh trao, em ép vào trang vở
Vở nhàu rồi, hoa vẫn tím tươi nguyên.
Vườn, ngõ hai nhà giờ vẫn kề bên
Anh vẫn đó mà sao xa vời vợi
Nhớ chiều xưa, sau mưa anh đứng đợi
Mong nhớ bồn chồn tím cả chiều thu.
Em, con bướm vàng đậu gốc mù u
Bỏ lại đằng sau lời yêu chưa nói
Anh, trốn chạy bằng tình yêu đến vội
Để giờ đây dang dở cả đôi đường
Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013
ƯỚT RỒI ! LỜI RU
Thôi thì, anh cứ thờ ơ
Em về ngồi viết vần thơ ru mình
Lời ru trĩu nặng nghĩa tình
Vẫn không khoả lấp dáng hình người xa
Thượng tuần trăng đã xế tà
Lệ ai đẫm gối ướt nhoà lời ru
Em về ngồi viết vần thơ ru mình
Lời ru trĩu nặng nghĩa tình
Vẫn không khoả lấp dáng hình người xa
Thượng tuần trăng đã xế tà
Lệ ai đẫm gối ướt nhoà lời ru
Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013
ĐIỂM SÁCH
Chỉ một mình thao THỨC VỚI MÙA THU
Và lặng lẽ ngắm HAI VÌ SAO NHỎ
Nghe đâu đây rì rào SÓNG VÀ GIÓ
Của biển khơi thời trai trẻ vọng về
Của biển khơi thời trai trẻ vọng về
Từng dấu mình vào nỗi đam mê
THUỶ HỬ,TAM QUỐC thời Xuân thu chiến quốc
Ai ước mong trở thành người có ích
Giữ môi sinh trọn vẹn TRUYỆN RỪNG
Xót xa thay đã ĐÁNH MẤT CHIẾN TRƯỜNG
Không bởi đạn bom, nhớ TRĂNG VUÔNG SÓNG ĐỎ
Ta bỗng gặp THƠ VÀ BẦU BẠN
Gặp TIẾNG RU, LỜI QUÊ giữa bộn bề
Kiếp tha hương ấm áp những tình quê
TÌNH NGƯỜI XỨ TUYẾT, tái tê TIỀN MỌC CÁNH
TRUYỆN ĐỜI chuyện người hằn sâu TỨ TUYỆT
Nét phong trần trong KHOẢNG LẶNG lòng ta
* * *
+ Thức với mùa thu - Nguyễn đình Tâm
+ Hai vì sao nhỏ - Minh HIếu
+ Sóng và Gió - Robet Ng ( Minh Hiếu )
+ Thuỷ hử đạo tích - Lê Vân ( Ngô sách Thân)
+ Tam Quốc - Lê Vân ( nt)
+ Truyện rừng - Lê Vân
+ Đánh mất chiến trường - Kiều anh Hương
+ Sóng đỏ trăng vuông - Kiều anh Hương
+ Thơ và bầu bạn - Ngô Thái
+ Lời quê - Thạch Hà Hoàng
+ Tiếng Ru - Thanh Dạ
+ Tình người Xứ Tuyết - Vũ Lập
+ Tiền Mọc cánh - Lê Vân
+ Truyện đời - Lê Vân
+ Tứ tuyệt xứ tuyết - Vũ Lập
+ Khoảng Lặng - Hoàng Lập
Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013
VIẾT CHO NGÀY SINH
Năm nhăm mùa thu lá vàng rơi
Đường trường gánh nặng mỏi vai rồi
Bình yên, sóng gió đều hưởng đù
Một mình chèo chống, ngạo với đời
***
Ta chẳng buồn đâu mùa thu ơi
Dù cho gió thốc lá vàng rơi
Vẫn yêu cái nắng màu hoa cúc
Yêu cánh võng quê tiếng ru hời
Đường trường gánh nặng mỏi vai rồi
Bình yên, sóng gió đều hưởng đù
Một mình chèo chống, ngạo với đời
***
Ta chẳng buồn đâu mùa thu ơi
Dù cho gió thốc lá vàng rơi
Vẫn yêu cái nắng màu hoa cúc
Yêu cánh võng quê tiếng ru hời
Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013
ĐỒNG LỨA
Mạng ảo thời nay thế mà hay
Già trẻ nặc danh chẳng tỏ bầy
Bẩy mươi, hai mươi anh em tuốt
Thơ tuôn dào dạt, anh - em, say
Tình yêu không tuổi, thơ không tuổi
Lãng mạn cho đời xuân mãi xuân
Không ai cười chê thi nhân nhỉ?
Vui thơ tình tứ, vân cứ vân
Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013
VÔ ĐỂ - Cho anh
Berlin nơi ấy có bạn tôi
Cách xa thăm thẳm mấy khung trời
Biết đến bao giờ ta gặp lại
Mong và nhớ lắm bạn mình ơi
Bao năm biền biệt sống xa quê
Chửa hẹn ngày nao sẽ trở về
Phu thê cách biệt tình sông núi
Nhớ thương vời vời tím sơn khê.
Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013
NHỮNG ĐIỀU VU VƠ
Vu vơ là một cái nhìn
Mộng mơ đôi mắt đi tìm mộng mơ
Cho ai một thoáng sững sờ
Người đi rồi, mắt vẫn vơ vẩn buồn
Vu vơ là sự bồn chồn
Hai bàn tay nắm nỗi buồn chia đôi
Vu vơ là nụ cười môi
Chìm trong đáy mắt cái cười bỏ quên
Vu vơ là sự kiếm tìm
Ở đâu cũng thấy cái nhìn đuổi theo
Đường đời dài rộng bấy nhiêu
Mà sao đầy ắp những điều vu vơ
Mộng mơ đôi mắt đi tìm mộng mơ
Cho ai một thoáng sững sờ
Người đi rồi, mắt vẫn vơ vẩn buồn
Vu vơ là sự bồn chồn
Hai bàn tay nắm nỗi buồn chia đôi
Vu vơ là nụ cười môi
Chìm trong đáy mắt cái cười bỏ quên
Vu vơ là sự kiếm tìm
Ở đâu cũng thấy cái nhìn đuổi theo
Đường đời dài rộng bấy nhiêu
Mà sao đầy ắp những điều vu vơ
Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013
Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013
Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013
TÌNH CŨ - CHIA TAY
Ba ba năm chia tay
Đã vài lần gặp lại
Tình xưa thành xa ngái
Vui buồn bay theo mây
Đang ở cùng nhau đây
Sao thấy lòng trống rỗng
Những lời xưa thơ mộng
Cũng chỉ là hư không
Chẳng khao khát thương mong
Chỉ bỗng dưng ao ước
Giá ba lăm năm trước
Ta chưa từng yêu nhau ...
+ Có ai ở tình cảnh giống tôi không? Nếu ai đang tiếc nuối tình cũ thì hãy nhớ: Cái đã cũ đừng nên tiếc nuối. Nó không còn đẹp nếu ta gặp lại
Mỗi năm Ngâu đến một mùa
Mỗi lần gặp lại thấy thừa trong nhau
***
Chia tay nhé, không hẹn ngày gặp lại
Nén trong lòng xa ngái kỷ niệm xưa
Trời hôm nay mây sẫm một màu mưa
Không muốn khóc, sao mây rầu rĩ thế ?
Đã vài lần gặp lại
Tình xưa thành xa ngái
Vui buồn bay theo mây
Đang ở cùng nhau đây
Sao thấy lòng trống rỗng
Những lời xưa thơ mộng
Cũng chỉ là hư không
Chẳng khao khát thương mong
Chỉ bỗng dưng ao ước
Giá ba lăm năm trước
Ta chưa từng yêu nhau ...
+ Có ai ở tình cảnh giống tôi không? Nếu ai đang tiếc nuối tình cũ thì hãy nhớ: Cái đã cũ đừng nên tiếc nuối. Nó không còn đẹp nếu ta gặp lại
Mỗi năm Ngâu đến một mùa
Mỗi lần gặp lại thấy thừa trong nhau
***
Chia tay nhé, không hẹn ngày gặp lại
Nén trong lòng xa ngái kỷ niệm xưa
Trời hôm nay mây sẫm một màu mưa
Không muốn khóc, sao mây rầu rĩ thế ?
Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013
ĐÔI ĐIỀU VỀ THƠ DÂNG MẸ CỦA THẠCH HÀ - Viết nhân ngày của MẸ
Thạch Hà không phải là nhà thơ, cũng không theo nghiệp viết. Anh là giám đốc một bệnh viện ở Đồng Nai. Trong tập thơ LỜI QUÊ của anh có nhiều bài để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi, nhưng với vị thế của người đã làm mẹ, tôi thích nhất bài THƠ DÂNG MẸ
Chuyện buồn vui ấp ủ những vần thơ
Tặng cho người tình yêu và nỗi nhớ
Còn một điều con hằng trăn trở
Vài câu thơ về mẹ, dẫu tầm thường
Nuôi con khôn mẹ chỉ mọi nẻo đường
Đâu phẳng lặng, đâu gập ghềnh thác đổ
Con gom nhặt tình yêu từ nghèo khổ
Làm hành trang về lại bến bờ xa
Mẹ một đời quanh quẩn dưới hiên nhà
Niềm vui con mẹ tột cùng hạnh phúc
Nỗi đau con mẹ ấp vào trong ngực
Tháng năm trôi búi tóc mẹ hao gầy
Lời ru nào thương chuối chín cây
Con thảng thốt nghĩ tới ngày trái rụng
Ôi thời gian cúi xin người độ lượng
Cho tóc gầy xanh lại tháng năm xưa
Những ai đã từng làm thơ hẳn cũng cùng chung tâm trạng với Thạch Hà. Làm thơ tặng bạn bè, người yêu thì nhiều
Chuyện buồn vui ấp ủ những vần thơ
Tặng cho người tình yêu và nỗi nhớ
Nhưng có mấy ai viết được thơ cho Mẹ. Day dứt vì lẽ ấy nên anh mới thốt lên:
Còn một điều con hằng trăn trở
Vài câu thơ về mẹ, dẫu tầm thường
Quê Thạch Hà là một vùng quê ven biển thuộc tỉnh Hà Tĩnh. Thạch Hà là anh cả trong gia đình có tới 7 anh chị em. Ở một vùng quê nghèo khó, nhà lại đông người như vậy, không cần nói chúng ta cũng đủ hiểu khó khăn trong cuộc sống của anh như thế nào. Khó khăn ấy cũng đã được anh thể hiện qua các bài thơ khác. Nhưng trong bài thơ DÂNG MẸ, anh nhắc lại như một lời cảm ơn người mẹ của mình: Con gom nhặt tình yêu từ nghèo khổ.
Cảm ơn người mẹ của mình bởi mẹ đã:
Nuôi con khôn mẹ chỉ mọi nẻo đường
Đâu phẳng lặng, đâu gập ghềnh thác đổ.
Nhờ tình yêu gom nhặt từ nghèo khổ, nhờ mẹ chỉ cho anh biết mọi nẻo đường, chỗ nào phẳng lặng để anh bước tới, chỗ nào gập ghềnh để anh né tránh. Nhờ đó anh đã đạt được thành công như hôm nay.
Mẹ một đời quanh quẩn dưới hiên nhà
Mẹ của Thạch Hà cũng giống như bao người mẹ khác, chỉ biết lam làm, chắt chiu nhặt nhạnh để nuôi con. Có lẽ anh đã từng được mẹ căn dặn như tôi khi bị đau chân: "Trước khi con cất bước chân lên, con hãy nhìn kỹ nơi con định đặt chân mình vào đó đề khỏi trơn, trượt ...". Những lời căn dặn bình dị đã được anh nhân lên thành hình tượng cao hơn
" Nuôi con khôn mẹ chỉ mọi nẻo đường
Đâu phẳng lặng, đâu gập ghềnh thác đổ".
Một người mẹ quê nghèo mà tường tận, tinh thông sự đời đến thế thật đáng khâm phục. Cảm ơn Mẹ, cảm ơn mẹ nhiều lắm
Tấm lòng biết ơn mẹ của anh dâng trào lên một mức cao hơn khi anh viết:
Niềm vui con mẹ tột cùng hạnh phúc
Nỗi đau con mẹ ấp vào trong ngực
Tháng năm trôi búi tóc mẹ hao gầy
Con thảng thốt nghĩ tới ngày trái rụng".
Ngày còn trẻ, mái tóc mẹ dài là thế, óng mượt là thế. Vậy mà bây giờ chỉ còn lại một nhúm con con. Sự trưởng thành của các con được đổi từ nỗi vất vả gian nan của mẹ. Cũng như anh, tôi ân hận vì chưa viết được những gì xứng đáng với mẹ của mình và vỡ oà niềm ước ao khi đọc câu kết:
"Ôi thời gian cúi xin người độ lượng
Cho tóc gầy xanh lại tháng năm xưa"
Xin được một lần thôi, mẹ trẻ lại, mái tóc xanh lại như ngày xưa. Nhưng sẽ không bao giờ có được nữa rồi... Hỡi những bậc làm con, hãy đừng làm đau lòng mẹ khi còn có MẸ
Chuyện buồn vui ấp ủ những vần thơ
Tặng cho người tình yêu và nỗi nhớ
Còn một điều con hằng trăn trở
Vài câu thơ về mẹ, dẫu tầm thường
Nuôi con khôn mẹ chỉ mọi nẻo đường
Đâu phẳng lặng, đâu gập ghềnh thác đổ
Con gom nhặt tình yêu từ nghèo khổ
Làm hành trang về lại bến bờ xa
Mẹ một đời quanh quẩn dưới hiên nhà
Niềm vui con mẹ tột cùng hạnh phúc
Nỗi đau con mẹ ấp vào trong ngực
Tháng năm trôi búi tóc mẹ hao gầy
Lời ru nào thương chuối chín cây
Con thảng thốt nghĩ tới ngày trái rụng
Ôi thời gian cúi xin người độ lượng
Cho tóc gầy xanh lại tháng năm xưa
Những ai đã từng làm thơ hẳn cũng cùng chung tâm trạng với Thạch Hà. Làm thơ tặng bạn bè, người yêu thì nhiều
Chuyện buồn vui ấp ủ những vần thơ
Tặng cho người tình yêu và nỗi nhớ
Nhưng có mấy ai viết được thơ cho Mẹ. Day dứt vì lẽ ấy nên anh mới thốt lên:
Còn một điều con hằng trăn trở
Vài câu thơ về mẹ, dẫu tầm thường
Ước muốn của anh là có những vần thơ viết về Mẹ, dẫu đó chỉ là những vần thơ tầm thường thôi cũng được nhưng nói lên được tình cảm của người con đối với mẹ. Một người mẹ quê nghèo suốt đời chỉ biết hy sinh cho chồng con. Nỗi trăn trở của anh cũng là nỗi trăn trở của biết bao người đã từng làm thơ nhưng chưa có thơ cho riêng mẹ của mình. Tôi hiểu và cùng chung tâm trạng với Thạch Hà.
Còn một điều con hằng trăn trở
Vài câu thơ về mẹ, dẫu tầm thường.Quê Thạch Hà là một vùng quê ven biển thuộc tỉnh Hà Tĩnh. Thạch Hà là anh cả trong gia đình có tới 7 anh chị em. Ở một vùng quê nghèo khó, nhà lại đông người như vậy, không cần nói chúng ta cũng đủ hiểu khó khăn trong cuộc sống của anh như thế nào. Khó khăn ấy cũng đã được anh thể hiện qua các bài thơ khác. Nhưng trong bài thơ DÂNG MẸ, anh nhắc lại như một lời cảm ơn người mẹ của mình: Con gom nhặt tình yêu từ nghèo khổ.
Cảm ơn người mẹ của mình bởi mẹ đã:
Nuôi con khôn mẹ chỉ mọi nẻo đường
Đâu phẳng lặng, đâu gập ghềnh thác đổ.
Nhờ tình yêu gom nhặt từ nghèo khổ, nhờ mẹ chỉ cho anh biết mọi nẻo đường, chỗ nào phẳng lặng để anh bước tới, chỗ nào gập ghềnh để anh né tránh. Nhờ đó anh đã đạt được thành công như hôm nay.
Mẹ một đời quanh quẩn dưới hiên nhà
Mẹ của Thạch Hà cũng giống như bao người mẹ khác, chỉ biết lam làm, chắt chiu nhặt nhạnh để nuôi con. Có lẽ anh đã từng được mẹ căn dặn như tôi khi bị đau chân: "Trước khi con cất bước chân lên, con hãy nhìn kỹ nơi con định đặt chân mình vào đó đề khỏi trơn, trượt ...". Những lời căn dặn bình dị đã được anh nhân lên thành hình tượng cao hơn
" Nuôi con khôn mẹ chỉ mọi nẻo đường
Đâu phẳng lặng, đâu gập ghềnh thác đổ".
Một người mẹ quê nghèo mà tường tận, tinh thông sự đời đến thế thật đáng khâm phục. Cảm ơn Mẹ, cảm ơn mẹ nhiều lắm
Tấm lòng biết ơn mẹ của anh dâng trào lên một mức cao hơn khi anh viết:
Niềm vui con mẹ tột cùng hạnh phúc
Nỗi đau con mẹ ấp vào trong ngực
Tháng năm trôi búi tóc mẹ hao gầy
Trước khi trở thành người mẹ, ai cũng phải làm con, nhưng có mấy ai cảm nhận về mẹ được như Thạch Hà? Mẹ hạnh phúc vô bờ khi thấy con mình vui. Nhưng con có điều gì đau buồn thì mẹ còn đau buồn hơn cả con. Mẹ giấu nỗi đau ấy vào sâu thẳm để con không nhận thấy, để mẹ có thêm nghị lực động viên khích lệ con vượt qua nỗi đau buồn. Điều này chỉ đến khi đã trở thành người mẹ, tôi mới nhận ra.
Con lớn lên thì mẹ đã già đi. Quy luật sinh tồn là vậy. Tôi cũng đã từng so sánh với con mình: "Con càng dài thì mẹ càng ngắn". Dẫu biết vậy nhưng không khỏi xót lòng khi đọc câu thơ anh viết về mẹ: "Tháng năm trôi búi tóc mẹ hao gầy
Lời ru nào thương chuối chín câyCon thảng thốt nghĩ tới ngày trái rụng".
Ngày còn trẻ, mái tóc mẹ dài là thế, óng mượt là thế. Vậy mà bây giờ chỉ còn lại một nhúm con con. Sự trưởng thành của các con được đổi từ nỗi vất vả gian nan của mẹ. Cũng như anh, tôi ân hận vì chưa viết được những gì xứng đáng với mẹ của mình và vỡ oà niềm ước ao khi đọc câu kết:
"Ôi thời gian cúi xin người độ lượng
Cho tóc gầy xanh lại tháng năm xưa"
Xin được một lần thôi, mẹ trẻ lại, mái tóc xanh lại như ngày xưa. Nhưng sẽ không bao giờ có được nữa rồi... Hỡi những bậc làm con, hãy đừng làm đau lòng mẹ khi còn có MẸ
Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013
GỬI NGƯỜI NƠI CUỐI ĐẤT - THƠ TÌNH BLOG
Gửi về nơi ấy phía cuối trời
Những hờn, những giận, những chia phôi
Chân trời góc bể xa xôi lắm
Người muốn thanh minh cũng muộn rồi.
Tôi giận thơ người chẳng nhớ tôi
Thơ người toàn nói chuyện xa xôi
Lời thơ hình như cho ai đó,
Không chỉ dành riêng cho mình tôi.
Tôi ghét câu thơ người đã viết
Người yêu phượng tím của quê ai,
Người không còn nhớ hoa phượng đỏ
Tôi đã tặng người buổi sớm mai.
Tôi ghét tin nhắn người đã gửi
Cho một người không phải là tôi.
Cái tin người nhắn tha thiết lắm
Không như những lời nói nước đôi.
Tôi ghét lời bình trong blog
Người viết cho ai những ái ân
Hình như người đó thân thiết lắm,
Với người, định tính chuyện trăm năm
Thôi nhé, những điều tôi muốn nói
Với người còn nữa, đã hết đâu
Giận người, tôi cũng thương người lắm
Chẳng muốn người thêm một vết nhàu
Những hờn, những giận, những chia phôi
Chân trời góc bể xa xôi lắm
Người muốn thanh minh cũng muộn rồi.
Tôi giận thơ người chẳng nhớ tôi
Thơ người toàn nói chuyện xa xôi
Lời thơ hình như cho ai đó,
Không chỉ dành riêng cho mình tôi.
Tôi ghét câu thơ người đã viết
Người yêu phượng tím của quê ai,
Người không còn nhớ hoa phượng đỏ
Tôi đã tặng người buổi sớm mai.
Tôi ghét tin nhắn người đã gửi
Cho một người không phải là tôi.
Cái tin người nhắn tha thiết lắm
Không như những lời nói nước đôi.
Tôi ghét lời bình trong blog
Người viết cho ai những ái ân
Hình như người đó thân thiết lắm,
Với người, định tính chuyện trăm năm
Thôi nhé, những điều tôi muốn nói
Với người còn nữa, đã hết đâu
Giận người, tôi cũng thương người lắm
Chẳng muốn người thêm một vết nhàu
Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013
SINH NHẬT CON TRAI
Mừng con vừa tròn tuổi hai mươi
Đức rèn tài luyện cho nên người
Chí trai không nhụt, con hãy nhớ
Mai sau sải cánh chín phương trời
Đây là quà mẹ tặng con nhân sinh nhật lần thứ 20. Nghỉ lễ 1/5 con về mẹ sẽ đưa cho con
Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013
DÒNG SÔNG VÀ TÌNH EM
Có một dòng sông thương
Chảy nối hai miền nhớ
Tình yêu và duyên nợ
Cứ âm thầm theo em
Đâu đây bước chân quen
Hình như anh về đó
Tiếng anh đang ngoài ngõ
Giọng miền Trung thân thương
Vẫn chỉ một dòng Hương
Sao chiều nay tím lạ
Gió cũng tha thiết quá
Sóng chẳng muốn xa bờ
Ngắm sông nhớ người xưa
Gửi lòng vào trang viết
Anh nơi xa có biết
Sông nặng tình Em - Anh
Chảy nối hai miền nhớ
Tình yêu và duyên nợ
Cứ âm thầm theo em
Đâu đây bước chân quen
Hình như anh về đó
Tiếng anh đang ngoài ngõ
Giọng miền Trung thân thương
Vẫn chỉ một dòng Hương
Sao chiều nay tím lạ
Gió cũng tha thiết quá
Sóng chẳng muốn xa bờ
Ngắm sông nhớ người xưa
Gửi lòng vào trang viết
Anh nơi xa có biết
Sông nặng tình Em - Anh
Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013
XẾP LẠI THƯƠNG YÊU
Viết cho Ráng Mây
Giá như anh cùng dang dở
Giá như em vẫn ấm êm
Giá như mình không gặp lại
Giá như ta chẳng yếu mềm
Giá như anh cùng dang dở
Giá như em vẫn ấm êm
Giá như mình không gặp lại
Giá như ta chẳng yếu mềm
Đôi bờ đã thành xa ngái
Hai thuyền đang giữa sông sâu
Nếu em và anh cùng bước
Hai thuyền chìm mất, còn đâu?
Thôi đừng tròng trành thêm nữa
Xin anh hãy nhẹ mái chèo
Chúng mình mỗi người một bến
Cũng đành xếp lại thương yêu
Hai thuyền đang giữa sông sâu
Nếu em và anh cùng bước
Hai thuyền chìm mất, còn đâu?
Thôi đừng tròng trành thêm nữa
Xin anh hãy nhẹ mái chèo
Chúng mình mỗi người một bến
Cũng đành xếp lại thương yêu
Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013
CHO ANH
Một vùng quê bát ngát
Xanh ngắt tự phù sa
Một nếp nhà tĩnh lặng
Sao nặng tình trong ta
Anh đến như cổ tích
Lặng thầm và thiết tha
Em gửi lòng theo gió
Hương tình xuân ngàn hoa
Anh đi chưa trở lại
Một mình em đơn côi
Trong đêm trường thinh vắng
Gọi anh hoài không thôi.
Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013
TẶNG NHỮNG NGƯỜI YÊU THƠ TRÊN MẠNG ẢO
Câu thơ nên nghĩa nên tình
Ơi dòng chữ tưởng vô hình mà duyên
Chưa một lần được làm quen
Chỉ qua mạng ảo vẫn như hẹn hò
Uớc gì trở lại ngày xưa
Cái thời khờ dại ngu ngơ tình đầu
Biết rằng chẳng gặp được đâu
Nhưng thôi, cứ hẹn có nhau một ngày.
* *
*
Dù ảo thơ vẫn từ người
Chẳng phải trên trời rơi xuống thành thơ
Không nhung nhớ, chẳng hững hờ
Nhưng vẫn đợi chờ lên mạng gặp nhau
Đường đời dài rộng, nông, sâu.
Ai đã dò hết thưa mau, vui sầu
Mượn thơ chẳng thể bắc cầu
Biết đâu ta lại gặp nhau giữa đường
Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013
VIẾT CHO 2 CON TRAI NHÂN NGÀY TTVN
Mẹ một đời cánh cò cánh vạc
Để con không thân hạc mình mai
Nay đà dài rộng sức trai
Học hành đỗ đạt tương lại rạng ngời
Con vừa mới qua thời thơ trẻ
Hãy khắc lòng từ mẫu lương y
Cứu người gian khó nề chi
Đức rèn, tài luyện, danh ghi bảng vàng
Để con không thân hạc mình mai
Nay đà dài rộng sức trai
Học hành đỗ đạt tương lại rạng ngời
Con vừa mới qua thời thơ trẻ
Hãy khắc lòng từ mẫu lương y
Cứu người gian khó nề chi
Đức rèn, tài luyện, danh ghi bảng vàng
Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013
THÁNG GIÊNG
Tháng giêng gió lạnh lay mành
Riêng một nỗi nhớ để giành cho ai
Gửi về nơi ấy Đồng Nai
Nỗi buồn sẻ nửa chia hai phương trời
Riêng một nỗi nhớ để giành cho ai
Gửi về nơi ấy Đồng Nai
Nỗi buồn sẻ nửa chia hai phương trời
Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013
XUÂN
Bất chợt xuân về, bất chợt vui
Giữa đường ta nhặt sợi nắng rơi
Hỏi người xưa cũ nơi xa ấy
Có ngập nắng vàng với hoa tươi?
Có ngập nắng vàng với hoa tươi?
Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013
BỎ CUỘC CHƠI
Quan trường khốn khổ lắm ai ơi
Hớn hở, cau có lẫn rạng ngời
Lên voi, xuống chó đầy đủ cả
Tri kỷ nơi đây có mấy người
Thuận buồm xuôi gió bao kẻ rước
Mưa gió, bão dông chẳng ai mời
Ngoảnh mặt làm ngơ khi gặp khó
Cũng may, ta đã bỏ cuộc chơi.
Một cần, một giỏ, một bến sông
Bốn bên bờ bãi rộng mênh mông
Trời đất bao la đầy hoa cỏ
Sai, đúng từ nay chẳng bận lòng
Quan trường chật chội người đông đúc
Trên dưới, dọc ngang lắm kẻ trông
Ai ngồi câu cá lòng thanh thản
Câu cả một đời- giỏ đầy không?
Hớn hở, cau có lẫn rạng ngời
Lên voi, xuống chó đầy đủ cả
Tri kỷ nơi đây có mấy người
Thuận buồm xuôi gió bao kẻ rước
Mưa gió, bão dông chẳng ai mời
Ngoảnh mặt làm ngơ khi gặp khó
Cũng may, ta đã bỏ cuộc chơi.
Bốn bên bờ bãi rộng mênh mông
Trời đất bao la đầy hoa cỏ
Sai, đúng từ nay chẳng bận lòng
Quan trường chật chội người đông đúc
Trên dưới, dọc ngang lắm kẻ trông
Ai ngồi câu cá lòng thanh thản
Câu cả một đời- giỏ đầy không?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)