Chẳng giận hờn ai tôi chỉ giận chính mình
Biển đang lặng sao sóng ngầm lại nổi?
Không ồn ào, chỉ âm thầm giận dỗi
Tự giận mình và dỗi với mình thôi.
Ai đem thơ buộc vào tôi - Tự bao giờ với những lời thẳm sâu - Mỗi câu thơ một nhịp cầu - Nối tình người mãi bền lâu tình người
Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012
Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012
VIẾT CHO ĐỒNG ĐỘI CŨ
Tặng những đồng đội cũ của tôi
Ba mươi hai năm mới gặp lại nhau
Tôi và bạn đều không còn trẻ nữa
Mái tóc xanh đã bạc gần một nửa
Chỉ nụ cười vẫn như thở thanh xuân
Phút hàn huyên ôn những chuyện chiến binh
Cười rồi khóc thương một thời thiếu nữ
Đồng đội tôi khi mới rời quân ngũ
Kiếm việc làm xuôi ngược vẫn chẳng thành
Tuổi trẻ mình gửi cả ở rừng xanh
Gửi hết vào tuyến đường nơi biên giới
Khi bắt tay vào những công việc mới
Vẫn nhẹ nhàng như xẻ núi mở đường
Dân làng khen bạn chịu khó chịu thương
Làm ăn giỏi nuôi dậy con cũng giỏi
Vợ chồng chung lưng tảo tần sớm tối
Cho ba con được ngồi ghế giảng đường
Đã hết rồi những nghèo khó cơ hàn
Con khôn lớn nay báo đền ơn mẹ
Hãy tươi mãi nụ cười xưa bạn nhé
Đồng đội mình vẫn luôn tuổi hai mươi
Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012
QUA ĐÈO NGANG
Năm tôi tròn 20 tuổi, trên đường hành quân vào Quảng
Bình, ngồi trên xe ZIN KHƠ ngắm đèo Ngang tôi chợt
nhớ tới bài thơ của BÀ HUYỆN THANH QUAN và tức
cảnh thế này:
Xe tới đèo Ngang nắng cũng tà
Lướt nhìn mặt biển rộng bao la
Nước trong xanh biếc sang màu tím
Sóng dập dồn xô đuổi ngày qua
Cảnh đẹp thần tiên nữa Lý Hoa
Trên cao đỉnh núi mấy ngôi nhà
Dưới biển buồm căng vài cảnh nhỏ
Thấp thoáng bóng ai ngoài khơi xa.
Ba mươi tư năm đã qua, đã mấy lần nữa đi qua đèo
Ngang và đèo Lý Hòa nhưng toàn ngồi trong xe che kín
mít và qua đường hầm nên không được ngắm cảnh cũ,
nay thấy nhớ nên chép lại bài thơ cũ này
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)