Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2012

VIẾT NGÀY GIỖ MẸ


Mẹ ra đi giữa một ngày hạ cháy
Bẩy năm rồi vẫn bỏng rát lòng con
Nỗi tiếc thương vò nát cả tâm hồn
Con chưa viết trọn vần thơ dâng mẹ

Nơi chín suối hãy yên lòng mẹ nhé
Dương gian này con thay mẹ dậy em
Lao động miệt mài, lao động cần chuyên
Sống nhân ái như tấm lòng của mẹ

Dẫu có hứa ngàn vạn lần như thế
Vẫn chưa đầy lời mẹ dặn   - Mẹ ơi
Bẩy chị em con khôn lớn thành người
Chín phương trời - nay về đây với Mẹ

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

VIẾT CHO RÁNG MÂY


Tạm biệt rồi - có gặp lại nữa không?
Khi hai đứa vẫn mãi là hai nửa
Ánh mắt gặp nhau vẫn nồng nàn một thuở
Để bây giờ lệ đẫm tràn mi

Anh! Khi em viết những dòng này, anh vẫn đang mải vui với bạn bè, người thân để chia quà, chia kỷ niệm sau một chuyến đi dài ngày. Những dòng này có khi phải lâu lắm anh mới vào đọc. Biết vậy, nhưng cảm xúc trong em đã buộc em phải viết - nói qua điện thoại thật khó anh à. Cũng giống như bữa trước, em phải in ra giấy để anh ngồi đọc trên tàu ấy mà.

Anh! Em cũng đã từng viết:
Thôi đừng tròng trành thêm nữa
Xin anh xuôi nhẹ mái chèo
Chúng mình mỗi người một bến
Cũng đành xếp lại thương yêu.
Viết thì dễ, nói cũng dễ nhưng làm theo nói và viết thật khó anh ơi! Bởi vậy nên em mới viết:
Trĩu lòng dù muốn dù không
Vẫn là ngày nhớ đêm mong xa vời
Cách nhau bởi một khoảng trời
Cả hai không dám nói lời yêu thương
Để cho lòng mãi vấn vương
Bâng khuâng
                    Lòng suốt đêm trường
                                                      Bâng khuâng ...
Những bài trên anh đã đọc nên đợt trước về anh mới bảo em: " Thơ bài nào cũng giống nhau". Em hiểu ý anh nói giống nhau là gì rồi. Em là vậy, anh biết rồi mà.

Anh đừng bận tâm tới tin nhắn: "Càng về sau, số lần anh gặp em càng ít". Không phải em trách cứ gì, em chỉ nhắc anh vậy thôi. Khi anh thanh minh, vì có cả cậu em đồng hao của anh ở đó nên em không tiện nói gì. Nhưng đừng nghĩ là em trách cứ anh, anh nhé. Có lẽ ít người có được niềm hạnh phúc như em. 1 ráng mây nhiều lần đi qua cuộc đời. Anh hãy cứ là ráng mây ấy nhé. Dù sao, ráng mây ấy cũng đã làm dịu mát tâm hồn em trong cuộc đời bỏng rát mày. Em bằng lòng với ý nghĩ: Không phải cứ ở cùng nhau mới là yêu nhau. Yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc. Lý thuyết thật nhưng cũng rất thực tế đó anh à. Anh hãy cứ là ráng mây bay ngang qua đời em, anh nhé. Mạng ảo ấy mà, anh đừng nghĩ gì cả. Em đồng hao của anh đã chẳng nói: Gần ngay bên còn không thấy đâu nữa là trên mạng - đó sao?
Không biết nói gì hơn nữa, em xin mượn lời thơ của một bạn thơ để thay cho nỗi lòng mình:

Nếu quá gần thì ta sẽ vỡ tan
Dù nhung nhớ nhưng cũng đành xa vậy
Nỗi khát khao xin kìm lòng nén lại
Để cho nhau mãi mãi được yên lành

Nếu ngày mai vũ trụ nổ tan tành
Em sẽ mất và anh không còn nữa
Buổi bình minh xin mỗi người một nửa
Chắp lại rồi ta hóa một vì sao
!