Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

TẢN MẠN

Thời tiết năm nay thật lạ. Mùa đông mà mưa dầm dề như mùa thu vậy. Đã 2 đêm, 2 ngày nay trời mưa liên tụcMưa không to để đủ làm tôi sợ. Mưa chỉ câu dầm rì rào như giăng mắc thêm nỗi buồn. Lệ trời hay lệ người đây nhỉ? Những câu từ cứ xáo trộn lẫn lộn trong tôi:
      Mưa rơi vào lòng tôi
      Bao giọt thương giọt nhớ...
     Tôi thương ai? Nhớ ai? vu vơ, mơ hồ quá! Chính sự mơ hồ này đã khiến tôi đau. Đau nỗi đau âm ỉ, không thể ồn ào. Nỗi đau của sự mâu thuẫn giữa lí trí và con tim. Nỗi đau của kẻ nhận ra mình khờ dại.
         Chuyến xe nào đưa anh về nơi ấy
         Chở lòng tôi băng giá theo cùng...
        Tại sao lòng tôi lại rối tung lên thế nhỉ? Sự kiêu hãnh của con sư tử luôn biết mình là ai trong tôi đâu mất rồi?
       Sau cơn mưa tôi mong trời bừng sáng
       Xua tan mây và gọi nắng mai lên
      Xua hết đi, đi hết những ưu phiền ...
Ừ, sau mưa trời sẽ sáng đẹp thôi mà. Quy luật là vậy và tôi cũng sẽ như vậy.
         Sẽ sáng lại những góc trời dông bão
        Cây lại xanh - đời lại ngát hương hoa

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

NHỚ ANH


Khi ở bên nhau đã nhớ rồi
Biết rằng đau lắm - Nếu chia phôi
Đêm nay gối chiếc không gian trống
Chỉ một mình em với em thôi.

Mai này anh về nơi xa ấy
Có nhớ nhung ai phía cuối trời
Xin gửi lại đây một chút nắng
Cho lòng ai đó đỡ chơi vơi.

Nay phải xa anh càng nhớ nhiều
Phòng không đơn chiếc phận cô liêu
Bão lòng dồn hết về phương ấy
Như  buổi hoàng hôn tắt nắng chiều.

Không nói yêu anh bởi tại sao
Đất trời nghiêng ngả sóng chênh chao
Không gian chia cắt đường đôi ngả
Lưu luyến đầy vơi tựa sóng trào.

Không nói yêu anh nhưng đã yêu
Nhớ anh như biển nhớ thủy triều
Mỗi tháng đôi lần ôm bờ bãi
Xuân thì con gái được bao nhiêu?

Ngày mai anh về nơi phố cũ
Sương khuya ướt lạnh mỏi mòn trông
Giọt lệ tràn mi - cay khóe mắt
Em nhớ anh nhiều, anh biết không?